» Bài viết:
Hồn ma bên bến đồ» Lượt xem: 563
- Làm hết cả tiếng nhạc, mất vui!
Tâm nhớ ra tiếng nhạc lúc đầu mà nãy giờ im bặt, anh hỏi:
- Ờ, sao không còn nghe tiếng nhạc như lúc mình mới tới?
- Bay hết rồi còn đâu!
Tâm ngạc nhiên:
- Cái gì bay?
- Mấy con dơi!
Nàng trả lời xong có lẽ thấy chưa rõ, nên lại tiếp:
- Chính mấy con dơi hòa tấu đã tạo ra âm thanh mà thoạt nghe ai cũng tưởng đó là tiếng nhạc!
Đây là lần đầu tiên Tâm nghe lý giải như vậy, anh tỏ ra hoài nghi:
- Xưa nay anh chưa từng nghe chuyện lạ này. Thì ra những con dơi ở đây khác thường…
Anh còn định hỏi nữa thì bỗng Liên Chi tỏ ra bồn chồn và nói:
- Anh đợi em ở đây, em hơi khó ở, cần vào trong một lát…
Khi cô nàng đi rồi Tâm mới để ý quan sát kỹ chung quanh. Ngôi nhà nói là ít người ở, nhưng tường và trần nhà, sàn nhà đều sạch bóng, không có lấy một chút bụi hay mạng nhện nào.
Mười phút…
Hai mươi phút trôi qua…
Tâm bắt đầu sốt ruột khi chưa thấy Liên Chi trở lại. Chờ đến nửa giờ, Tâm bước ra sau nhà thì cũng chẳng thấy ai và cũng chẳng có phòng vệ sinh riêng ở đó.
- Liên Chi đi đâu?
Sự tò mò cộng với một động lực vô hình thúc đẩy, Tâm lại bước trở lên lầu. Anh nhẹ bước tới chỗ căn phòng phát hiện ra bộ xương lúc nãy, và từ từ đẩy cửa vào…
- Trời ơi!
Hình ảnh trước mắt làm cho Tâm kinh hãi lùi lại. Liên Chi đang dùng dao chém xối xả vào bộ xương người nằm dưới sàn! Và quái lạ làm sao, máu từ trong hài cốt kia lại tuôn chảy ra có vòi!
Liên Chi hình như quá say sưa, nên không để ý thấy Tâm. Nhờ vậy, anh chàng mới ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, rồi bất kể bên ngoài trời tối, anh phóng đại xuống sông, mặc dù không hề biết lội!
Tâm rơi xuống một đáy nước và lạnh buốt, anh nhắm mắt lại khi nghĩ tới cái chết. Nhưng như thế này còn sướng hơn là chứng kiến hình ảnh người con gái anh thương đang vung dao chém loạn xạ như thế.
Tâm nghe văng vẳng như có ai gọi mình, nhưng giây phút đó anh lại nghĩ tới chuyện kinh hoàng kia, nên không hề cho rằng có ai đó gọi với thiện ý…
Có lẽ đêm đã khuya…
***
Bà chủ quán phải gọi lại đến lần thứ mười:
- Cậu gì ơi! Cậu…
Lần này thì may mắn, Tâm mở mắt ra. Anh nhìn quanh, thấy trời vừa mờ sáng và có mấy người đứng cạnh mình thì lại hốt hoảng la lên:
- Ma!
Giọng bà Sáu trầm ấm:
- Tôi đây chứ ma cỏ gì. Cậu nhớ tôi không, chủ quán ở bến đò nè!
Tâm bắt đầu trấn tĩnh lại, anh cố nhìn thật kỹ và reo lên:
- Đúng là dì rồi! Nhưng sao…
Bà đưa tay ngăn không để Tâm nói tiếp:
- Cậu còn mệt lắm, để lát nữa hãy nói. Tôi giải thích cho cậu hiểu, hồi hôm này, nếu tôi và mấy người nữa tới không kịp thì cậu không chết đuối cũng chết vì… ngôi nhà đó!
Tâm lần nhớ lại chuyện đêm qua, anh chợt hỏi:
- Liên Chi đâu?
Bà Sáu lắc đầu:
- Hôm qua vừa nghe cậu nhắc tới tên con nhỏ đó là tôi sợ thất thần rồi! Vậy mà cuối cùng cậu cũng bị lọt vào tay nó. Nó là…
Một người đàn ông tên Chín Lành, chồng của bà chủ quán vội lên tiếng:
- Vợ tôi bán quán ở đó đã chứng kiến cả chục trường hợp giống như cậu. Nhưng chưa có người nào lọt được tới ngôi nhà hoang ấy, bởi vậy khi nghe bà ấy về báo lại tôi đã đoán ắt có chuyện chẳng lành, nên gọi thêm mấy người nữa đi theo cậu tới nơi ấy. May quá…
Tâm vẫn còn nhớ lờ mờ, hỏi:
- Vậy ngôi nhà đó có gì? Mà cô Liên Chi ấy là con của một bá hộ vùng này mà?
- Điều đó thì đúng, nhưng là đúng cách đây gần sáu năm, chứ bây giờ cô ta là… là…
Bà Sáu chen ngang vào:
- Là ma!
Tâm ngơ ngác:
- Sao lại là ma?
- Cậu vào nhà đó không gặp điều gì sao?
Muốn giấu chuyện về Liên Chi, nhưng Tâm đã được nghe chính bà Sáu kể thêm:
- Nó là con gái độc nhất của ông Cả Dư trong làng này. Ngôi nhà đó được xây lên cách đây năm năm và vừa mừng tân gia thì xảy ra chuyện động trời, khiến nó bị bỏ hoang cho đến nay!
- Nhưng cô ấy… tôi mới gặp lại mấy tuần nay mà?
- Cô ta đã chết cách đây năm năm rồi, chết trong vụ thảm sát nhà Cả Dư lần đó!
Những người chung quanh đó đều nói y như vậy, nhưng Tâm có vẻ còn ngờ ngợ… cho nên cuối cùng ông Chín Lành bảo:
- Được rồi, tôi sẽ đưa cậu tới tận nhà Cả Dư bên Tân Thành, rồi cậu sẽ nghe hết mọi chuyện.
Trước khi đi, Tâm cũng kể cho họ nghe chuyện quan hệ giữa anh và Liên Chi:
- Ngày trước chúng tôi học chung với nhau ở trường tỉnh. Khi lên trung học thì chuyển lên Sài Gòn nên cả hai không còn học chung nữa. Bỗng cách đây ít lâu tôi nhận được tin qua một người bạn, họ nói rằng Liên Chi muốn gặp tôi để gửi trả lại một kỷ vật thuở học trò. Ngày trước tôi và Liên Chi vốn có tình ý với nhau, nên khi nghe tin nhắn như thế, tôi đã tìm gặp cô ấy và nhận được lời cô ấy mời về đây chơi nhân dịp nghỉ hè.
Bà chủ quán thở dài:
- Con trai nào cũng được cô ấy mời như vậy cả. Tôi đã ngăn chặn được bốn, năm trường hợp rồi, chỉ có duy nhất một cậu trước đây mà tôi sợ cậu cũng giống như cậu ta…
Tâm nhớ lại bộ xương trong phòng Liên Chi, anh kêu lên:
- Phải chăng chính là anh ta?
Rồi Tâm giục:
- Chú đưa cháu tới nhà cô ấy xem sao?
***
Một ngôi nhà ngói còn đồ sộ hơn là ngôi nhà đêm qua, Tâm phải buột miệng khen:
- Nhà lớn quá!
Chín Lành chép miệng:
- Vậy mà cũng bỏ hoang từ lâu rồi đó cậu!
Tâm ngỏ ý muốn vào nhà, Chín Lành lưỡng lự một lúc rồi cũng đồng ý:
- Tôi vào với cậu, nếu có ai gặp thì cậu nói giùm một tiếng là mình vào chỉ để xem, chứ không hề có ý trộm đồ đạc gì trong đó.
Ở gian giữa nhà có một bàn thờ lớn, trên đó có bốn bức ảnh chân dung đặt song hàng nhau. Vừa nhìn thấy, Chín Lành nói ngay:
- Hai người lớn là ông bà cả, con người kế bên thì cậu biết rồi, đó là cô Liên Chi, người con trai bên bìa trái đó chính là… kẻ gây ra tai họa cho nhà họ!
Tâm ngơ ngác:
- Kẻ gây ra họa sao lại được thờ chung?
- Đó mới là chuyện để cả làng này bàn tán.
Sau khi xem qua hết ngôi nhà, dẫn Tâm ra ngoài. Chín Lành kể:
- Tôi trước đây là quản gia cả hai ngôi nhà, bởi vậy tôi biết rành về nó. Ông bà Cả chỉ có mỗi cô con gái cưng là Liên Chi, nên khi có người tới dạm hỏi là hứa gả liền. Anh chàng kia chính là chàng rể tương lai của họ. Tuy nhiên, trong lúc hôn lễ chưa cử hành thì vào một đêm tiệc tùng ở ngôi nhà mới xây, đã xảy ra một thảm kịch kinh hoàng!
Chính chàng rể tương lai đó trong cơn say xỉn đã lộ nguyên hình là một tay đào mỏ. Anh ta lớn tiếng cự cãi với ông bà Cả, đòi phải hứa chia cho anh ta toàn bộ tài sản thì anh ta mới chịu tiến hành lễ cưới! Còn không thì anh ta sẽ bỏ, không cưới! Trong khi đó thì cô Liên Chi đã lỡ ăn nằm với anh ta rồi, mà hình như cũng đang có thai nữa…
Chín Lành ngừng lại một chút rồi kể tiếp, giọng bùi ngùi nói:
- Khi bị ông bà Cả từ chối, rồi bị Liên Chi vạch mặt thì anh chàng đó nổi điên, cầm dao chém chết hết cả nhà rồi sau đó tự sát theo. Tôi là người đưa hài cốt nhà ấy về thờ ở đây, ban đầu chỉ có ba người thôi. Nhưng tay hung thần kia đã thành quỷ thành tinh, cứ hiện về đòi phải đặt ảnh của anh ta lên chung bàn thờ mới chịu!
Ông ngừng lại, thêm một lần thở dài:
- Anh ta thành tinh thành quỷ nên cả làng này ai cũng sợ, cô Liên Chi bị anh ta điều khiển, nên mấy năm nay cứ dụ các chàng trai quen biết về, để rồi sau đó hạ sát. Theo tôi biết thì cô ta làm như vậy là bởi anh chàng kia ghen, không muốn ai lui tới nhà này. Cách đây gần một năm, có một chàng trai nghe nói trước đây cũng là bạn học, theo Liên Chi về ngôi nhà đó, để rồi chẳng bao giờ thấy trở ra…
Tâm buột miệng:
- Anh ta đã thành bộ