Polly po-cket
xuong » » » Con ma truyền kiếp
» Bài viết: Con ma truyền kiếp
» Lượt xem: 816


Vừa đặt chân lên bậc tam cấp chưa kịp bước vào, mũi Sơn đã chun ngay lại. Trời ơi... hôi thối quá! Bọn tình nhân này tệ thiệt. Đến tâm tình rồi còn tè bậy, thiệt là bậy quá!

Tặc lưỡi trách đổng một câu, Sơn bước vội trở ra. Đến ngồi vào chiếc ghế đá dưới cây nhãn lớn. Anh lên tiếng gọi :

- Nga ơi, em lục lạo đi đâu vậy? Lại anh nói này nghe.

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng chân bước lào xào trên cây lá. Sơn mỉm cười ngồi yên. Định chơi trò bịt mắt hù anh à? Không dễ đâu. Chờ cho bước chân Nga đến sát bên mình anh quay lại thật nhanh.

- Hù.

Tiếng hù chưa thoát khỏi miệng đã thu hồi vào cổ. Đôi mặt Sơn trợn trừng mở lớn. Sau lưng anh không phải Nga, không phải cô người yêu xinh đẹp anh mong đợi mà lù lù một đống trắng tươi. Chẳng ra hình thù gì cả.

Ma ư! Sống lưng Sơn lạnh toát! Nhưng anh gạt đi ngay, trách mình thần hồn nát thần tính. Đã quá hiểu tính nết của Nga hay quậy phá, vậy mà còn để bị mắc lừa. Mỉm cười, anh đưa tay lên môi, banh rộng cái miệng mình ra, lùi trở lại :

- Ta cũng là ma đây, sợ chưa nào?

Rồi vung tay ra trước tóm lấy cái bóng trắng. Nhưng thật bất ngờ, bàn tay anh như khuấy vào khoảng không vô hình. Tiếng cười bỗng bật lên giòn tan, bóng trắng không còn nữa.

Mình gặp ma thật ư? Mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp thái dương Sơn. Chợt nhớ đến Nga, anh vùng lên, cuống quýt :

- Nga... Nga ơi!

- Em đây, anh làm gì mà hốt hoảng vậy?

Cành cây xao động rồi Nga hiện ra ngay, tay cầm chùm nhãn chín, và cười nhí nhảnh :

- Ở đây nhiều nhãn quá thích quá.

- Em, em không thấy gì ư? - Sơn lắp bắp hỏi.

Nga tròn đôi mắt :

- Sao không thấy. Em đã đếm rồi. Có cả thảy hai mươi hai ngôi mộ. Có hai ngôi mộ mới chôn, anh sao vậy?

Đang nói, chợt thấy mắt Sơn trợn trừng nhìn về phía trước, Nga đánh nhẹ xuống vai anh ta ngơ ngác :

- Ma... ma... - Ngón tay chỉ về phía trước, Sơn nói như kẻ sắp đứt hơi.

Nga quay đầu lại lạ lùng :

- Anh nói gì vậy, ma nào?

Sơn khó khăn gằn từng tiếng :

- Ma thần Vòng, anh thấy rõ ràng, có hai con, nó vừa bay qua trước mắt anh!

- Hai con ma thần Vòng! - Nga bật lên cười ngất ­ Thôi đừng đùa gạt em nữa mà. Em không có sợ đâu.

Rồi cô ngồi xuống cạnh Sơn, so so vai :

- Cảnh ở đây nên thơ thật. Sơn à, anh muốn nói gì thì nói đi.

- Mình về thôi em. - Sơn chợt nắm tay cô đứng dậy.

Nga cau đôi mày, hụt hẫng.

- Vừa mới đến đã về là sao? Em không chịu. Anh chưa hôn em gì cả.

- Ngày mai, về Sài Gòn anh bù cho. - Sơn gầt đầu gấp rút - Về thôi, mẹ nói đúng. Ở đây có nhiều ma lắm.

- Lại ma! - Nga giậm chân tức giận - Hôm nay anh làm sao thế? Tự dưng tin vào mấy lời nhảm nhí hoang đường đó. Thế kỷ hai mươi mốt đến rồi, người ta lên tới mặt trăng mà còn tin vào ma quỷ. Em nói vậy không đúng sao mà anh đánh em chứ?

Đang nói Nga bỗng la to, Sơn ngơ ngác :

- Anh đánh em bao giờ?

- Anh đừng chối, rõ ràng vừa tát em vào má một cái đau điếng đây. Ui da, lại còn đấm vào hông em nữa. - Nga giận dữ.

- Trời ơi! - Sơn vụt ôm cứng Nga vào giữa lòng mình - Em đừng nói nữa, không phải anh đánh em đâu mà là ma đó.

- Dẹp anh đi. - Vùng thoát khỏi vòng tay của Sơn, Nga la lớn - Ma quỷ gì đâu. Em không tin. Ngon thì hiện ra trước mắt em đi... á!

Đang nói, Nga bỗng dưng nín bật, mắt trợn tròn có vẻ cứng đờ. Biết cô đã nhìn thấy gì rồi, Sơn sợ quá, không dám quay đầu lại, nắm lấy tay Nga, anh gọi :

- Nga, Nga.

"Bịch", như một trái mít rụng, Nga té bẹp xuống đất ngất xỉu. Sơn vội đỡ lấy cô, từ từ quay đầu lại. Không phải trong mơ, cũng chẳng phải chuyện đùa. Một bộ xương khô đang lững lờ tiến tới. Cái hốc mắt trũng sâu, hàm răng nanh nham nhở cười trên cái đầu lâu. Con ma càng lúc càng tiến gần anh hơn.

Không! Bản năng sinh tồn chợt bùng lên. Sơn chụp nhanh đôi giày cao gót ném mạnh về phía con ma.

Vèo!

Chiếc giày xuyên qua người con ma như xuyên qua một khoảng không. Con ma vẫn lững lờ tiến đến mỗi lúc một gần. Bàn tay nó uốn cong ra, sắp bóp được cổ anh rồi.

Không! Sơn vùng đứng lên, ôm Nga chạy thật nhanh, nhảy qua một con mương, anh hét lớn thất thanh, cầu cứu :

- Ma... ma, bớ người ta cứu tôi!

- Có chuyện gì vậy? Ai vừa kêu cứu hả?

Bốn phía chợt dậy lên ánh đuốc sáng trưng. Nhận ra họ là những anh dân phòng, Sơn mừng quá, thều thào :

- Ma, tôi vừa gặp mal

Không có vẻ kinh ngạc cũng như tiếng cười chế giễu nào phá lên từ miệng họ. Bốn anh dân phòng thản nhiên đưa mắt nhìn nhau như vừa được nghe một chuyện rất bình thường. Bất chợt, một anh trong đám họ reo lên mừng rỡ :

- Sơn, có phải thằng Sơn đó không?

Cố hoàn hồn, Sơn nhìn kỹ người vừa gọi tên mình rồi cũng reo lên mừng rỡ :

- Trời ơi thằng Hải "nấm", lâu quá rồi còn gì...

Hai người bạn cũ ôm chầm lấy nhau mừng rỡ. Một anh dân phòng kêu lớn :

- Mau đưa cô gái vào nhà ông từ cứu tỉnh rồi hàn huyên tâm sự sau. Chần chừ hoài coi chừng con ma tới đây thì khổ.

Lời nhắc như có phép mầu. Hải vội xô Sơn ra, cùng đám bạn vội dìu Nga về phía túp lều của ông từ. Nghe tiếng động nãy giờ, ông như cũng đã đoán được chuyện gì. Đốt to mấy ngọn đèn, ông mở rộng cánh cửa ra chờ họ tới.

- Cô bé không sao. Vì sợ quá nên ngất xỉu thôi. Chỉ cần xoa dầu và cho uống chút nước gừng là khỏi thôi. ­ Ông từ nói sau khi bắt mạch cho Nga.

- Cám ơn ông! - Sơn nói với vẻ biết ơn.

Ông từ đã già lắm rồi, hơn bảy mươi chứ ít ỏi gì. Mái tóc ông bạc trắng. Ông vẫn vô tình không nhận ra Sơn lúc anh nghe lòng trào dâng niềm xúc cảm. Anh thấy ông quen thân và gần gũi, tựa như ông là người thân của anh lâu ngày gặp lại.

- Hai người đến khu nhà mồ ấy làm gì? - Trao cho Sơn ly gừng nóng, ông từ hỏi bằng giọng gay gắt.

- Dạ... - Đưa tay gãi trán, Sơn ấp úng - Tụi cháu đến để tâm tình...

- Tâm tình. Hừ! - Ông từ bực bội - Hết chỗ cho các cô cậu tâm tình rồi sao chứ? Nhà mồ là nói yên nghỉ của người ta chứ có phải công viên đâu mà cứ đưa nhau đến làm cái chuyện mèo mả gà đồng ấy. Cả năm nay vắng bóng nay lại bắt đầu tái diễn rồi.

- Ông từ à, đừng trách cậu ấy! - Hải nãy giờ lo săn sóc cho Nga giờ mới lên tiếng đỡ cho Sơn - Tại cậu ấy đi xa mới về nên không biết. Ông có nhận ra không, thằng Sơn "gồ" đó.

- Sơn gồ nào? - Đôi mày ông từ nhíu lại - Có phải thằng Sơn ngày xưa hay ăn trộm ổi hay không?

- Dạ đúng. - Sơn gật đầu - Cháu đây.

- Mày đi đâu vắng bóng mấy năm nay?

Giọng ông dịu đi một chút. Sơn nắm tay ông thân mật :

- Dạ, cháu lên Sài Gòn học. Ra trường rồi tìm được việc làm ở trên ấy nên ít về. Nga là người yêu của cháu.

- Ừ! - Ông lại hướng mắt về phía Nga
Trang: « Trước12
Tải về máy
↑↑ Cùng Chuyên Mục
» 2 chiếc nhẫn và 3 cánh tay
» 7 ngày làm gia sư phần 1
» 80 TRIỆU CHO 1 LỜI HỨA
» 80 Triệu Cho Một Lời Hứa
» Ăn Hại Đời Sống
» Anh đã dạy em cách yêu thương một người!
1234...444546»
Liên Hệ | Giới Thiệu
wap hay DJ LucBiz
wap hay KhoTai321@gmail.Com
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để cải tiến vào mạng và tải nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS.
Trang Chủ
Author: Nguyễn Đức Lực