XtGem Forum catalog
xuong » » » VỊ NGỌT CỦA CÀ PHÊ... KHÔNG ĐƯỜNG
» Bài viết: VỊ NGỌT CỦA CÀ PHÊ... KHÔNG ĐƯỜNG
» Lượt xem: 1203


Giọng nói ngọt ngào và quan tâm của Minh làm nó choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng dài vô tận. Nó khẽ mĩm cười gượng gạo.

“Không có gì. Tại thấy hơi ngột ngạt. Sao Minh cũng ra đây? Sao không chơi cùng mọi người?”

“Minh muốn dạo phố đêm Cần Thơ. Lâu rồi mới có dịp qua lại Cần Thơ…”

“Cho Dung đi với được không? Dung cũng muốn ngắm Cần Thơ về đêm lắm…”

“Được thôi, Dung đợi Minh lấy xe cái…”

Nói rồi Minh đi thẳng vào nhà dắt xe, cả nhóm đang chơi bài hăng hái cũng phải bất ngờ. Nó nghe Minh nói gì với họ rồi nghe luôn cả tiếng cười gian trá. Nhưng giờ đây nó không quan tâm gì nữa hết. Điều duy nhất mà nó muốn lúc này là đi đâu đó thật xa. Nó thấy ngột ngạt kinh khủng. Nó chỉ biết lúc ấy hắn chạy ra nắm lấy tay nó rồi chửi như tát nước vào mặt nó.

“Mày khùng hả Dung? Giờ này khuya rồi đi đâu? Ở nhà cho tao. Đường này về đêm trộm cướp nguy hiểm lắm mày biết không?”

“Tao thích! Ngủ trước đi không cần đợi tao…”

Nói rồi nó đẩy tay hắn ra không một chút ngập ngừng và leo lên xe Minh đi mất. Nó đâu biết rằng hắn đang đứng thẫn thờ nhìn theo như chết lặng và Thu cũng chứng kiến hết mọi chuyện vừa xảy ra. Nó chỉ biết là hắn gọi điện và nhắn tin cho nó liên hồi mà nó cũng không thèm quan tâm. Nó lạnh lùng đến nổi bản thân nó cũng không thể tin nổi. Ngồi trên xe, nó cảm nhận được cái lạnh thấu xương của đường phố về khuya. Lúc nãy vì nó gấp quá nên không đem theo áo khoác và cả Minh cũng thế. Bến Ninh Kiều giờ đây chỉ còn lại một khoảng lặng đến đáng sợ, không một bóng người. Những ngọn liễu nhẹ nhàng đu đưa trước gió mang đến một cảm giác ảm đạm và trầm lắng như phảng phất đâu đó một nỗi buồn man mác khó tả. Cuối cùng nó và Minh chạy một vòng lên cầu Cần Thơ. Nó chưa bao giờ đi đâu một mình với con trai vào đêm khuya thế này, hơn nữa đây lại là một người không thân thiết gì. Nó nhớ chỉ có một lần duy nhất là hắn vào nhà xin mẹ nó cho nó đi đón giao thừa và hai đứa đã rất vui, hôm đó cũng là một đêm rất lạnh, vừa chen chút, vừa mệt mỏi giữa dòng người đông đúc, lại còn đi lạc… nhưng đó là những kỉ niệm rất đẹp mà nó sẽ không bao giờ quên được. Nghĩ kĩ lại thì mọi kí ức của nó đều gắn liền với hắn. Nghĩ lại nó thấy mình cô độc quá. Giờ nó mới có cảm giác sợ, rất sợ. Nó tự trách bản thân mình ngốc nghếch. Nếu giờ Minh mà làm gì nó thì nó cũng không biết phải ra sao, sao nó dễ tin người quá? Nó lại nhận được tin nhắn của hắn…

“Về đi, tao xin mày…”

Nó biết hắn đang rất lo lắng nhưng nó không thể làm gì khác được. Thật sự thì nó đang sợ nhưng nó lại không muốn về. Cuối cùng nó quyết định đặt cược vào sự dễ tin của nó. Nó ngồi trên cầu và nói chuyện với Minh, nó cũng cảm nhận ở Minh một sự cô độc như nó, có lẽ vì thế mà nó có thể tâm sự rất nhiều cùng Minh. Hai người mãi mê nói chuyện mà quên cả thời gian. Đêm nay có lẽ cũng không phải là một đêm quá tệ.

“Tại sao Dung lại thay đổi thái độ đột ngột vậy? Minh thấy hình như Dung đang giận Quốc…”

“Đâu có đâu…”

“Không muốn nói thì thôi, nhưng Minh thấy vậy đó. Hôm nay hình như thằng Quốc nó rất buồn…”

“Sao Minh biết? Nó phải vui mới đúng chứ, bạn gái nó qua chơi với nó mà…”

“Minh thấy nó hút thuốc. Đó giờ Minh chỉ thấy nó như vậy 2 lần, một lần là khi cha mẹ nó có chuyện và lần nữa là hôm nay…”

“Thật không?”

“Ừ…”

Nó lặng người, vậy mà nó dám nói nó là bạn thân của hắn. Nó thật ra không biết được gì hết. Trước mặt nó hắn luôn làm ra vẻ cứng rắn. Lúc cha mẹ hắn li thân hắn còn rủ nó đi ăn kem, cười toe toét mà nói là hắn không sao. Lúc đó nó cũng cười và cảm thấy rất vui nhưng hóa ra…, nó đúng là một con ngốc. Hơi hụt hẫng, nó thấy mình vô dụng quá…

“Mày đang ở đâu? Đừng làm tao điên. 15 phút nữa mày không về thì tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày”

Lại là tin nhắn của hắn, nó biết hắn chưa từng gạt nó. Nó khẽ quay sang Minh và nói:

“Mình về thôi, Quốc đang giận lắm!”

“Ừ, nãy giờ nó gọi và nhắn tin cho Minh quá trời. Mình về thôi!”

Con đường về nhà Quốc làm nó thấy dài vô tận, nó luôn nhìn vào điện thoại đếm thời gian. Nó sợ quá 15 phút, nó sợ hắn sẽ không bỏ qua cho nó. Hắn chưa bao giờ nói suông nên nó cảm thấy vô cùng lo lắng. Đúng 15 phút, nó về tới thì thấy dáng hắn đứng đầy lo lắng. Lúc đó, nó nghĩ hắn sẽ chửi cho nó một trận no đủ nhưng hắn lại không nói với nó một câu nào mà bỏ vào nhà. Nó chưa bao giờ thấy hắn lạnh lùng với nó như thế. Nó cảm thấy khó chịu quá, nó muốn xin lỗi hắn nhưng tại sao nó lại phải xin lỗi? Hắn chỉ là bạn nó thôi mà. Nó tự nhủ thế rồi thôi. Mọi người đã ngủ, chỉ có mình hắn và Thu. Thu nhìn nó với ánh mắt khinh miệt và tức giận. Nó có thể hiểu được cảm giác của Thu nhưng nó không muốn quan tâm. Người mà nó quan tâm bây giờ chỉ có hắn thôi.

“Đi chơi vui không chị? Anh Quốc đứng ngồi không yên, vào phòng ngủ rồi mà cứ đi ra đi vô và liên tục nhắn tin và gọi điện thoại cho chị đó…”

Nó cảm nhận được cái vị cay nghiệt và sắt lạnh trong từng câu từng chữ của Thu, nó cười gượng gạo.

“Chỉ dạo vòng quanh thôi chứ có chơi gì đâu mà vui. Chị xin lỗi vì làm em mất ngủ…”

Thu không nói gì mà lặng lẽ bỏ vào phòng Quốc. Nó ngồi ngây người trên ghế và thở dài mệt mỏi.

“Uống cà phê đi. Lạnh lắm rồi phải không? Lần sau làm ơn đừng có ngốc như vậy nữa!”

Giọng nói mang vẻ hờn giận nhưng lại rất quan tâm của hắn làm nó gần như sắp khóc. Nó với tay lấy cốc cà phê từ tay hắn rồi chỉ lặng lẽ cúi đầu.

“Cảm ơn”

“Của tao đâu thằng quỷ? Tao cũng lạnh nữa nè”

“Mày muốn uống thì tự đi mà pha. Có phải con gái đâu mà được phục vụ”

Nó cảm nhận được sự trách hờn và bực bội khi hắn nói chuyện với Minh nên nó cũng không dám mở miệng nói thêm gì mà chỉ im lặng nếm cà phê. Sao mà ngọt quá. Cái vị ngọt đến khan cả cổ, nó quay qua hắn quát:

“Mày để mấy muỗng đường vậy hả? Ngọt đến gắt cổ…”

“Có đâu. Mày thích uống cà phê không đường nên tao có để tí đường nào đâu.”

Nói rồi hắn với lấy cốc cà phê rồi nếm thử.

“Trời ơi đắng quá! Vậy mà mày la ngọt, muốn hại tao hả?”

Nó bật cười, nụ cười thật sự từ lúc sang đây tới giờ. Nó không hiểu vì sao cà phê không đường mà nó vẫn thấy ngọt đến lạ lùng. Chắc tại giờ đây tâm trạng nó không còn nặng nề như trước nữa. Nó vừa uống vừa ngắm chiếc cốc xinh xắn. Nhìn thoáng qua thì nó thấy đây giống như một cái cốc tình nhân. Có lẽ là của Thu tặng hắn.

“Cái cốc đẹp quá!”

“Thích không? Quá sinh nhật của mày đó!”

Lời của hắn nói làm nó giật cả mình, tí nữa là phun cà phê và mặt hắn nhưng may mắn là nó kịp làm chủ hành động. Nó tròn mắt nhìn hắn.

“Lẽ ra tính sáng mai tặng mày nhưng giờ lấy ra pha cà phê luôn rồi. Lát nữa tao đưa mày cái hộp”

Cũng đúng, nó sinh sau hắn có hai ngày. Hôm nay nó cũng mang theo quà sinh nhật cho hắn mà quên mất. Nó vội chạy lại lấy ba lô và lôi ra một hộp quà to tướng. Nó đưa hắn và khẽ cười:

“Tặng mày. Quà sinh nhật muộn. Tính đưa mày sáng giờ mà quên. Hi vọng là mày sẽ thích”

Hắn mở chiếc hộp và nhìn thấy một chậu xương rồng xinh xắn, cái loại cây mà hắn thích nhất. Bên trên cái chậu sứ trắng có một con hạc giấy màu đen. Hắn thích thú vô cùng.

“Cảm ơn! T
Trang: « Trước123
Tải về máy
↑↑ Cùng Chuyên Mục
» KhoTaivn.Xtgem.Com
» Chúng ta sẽ
» Nhật Kí Của Mội Thiên Thần
» Làm Thế Nào Để Chứng Minh Không Mua Bán Dâm Khi Vào Nhà Nghỉ Với Bạn Gái
» Game Saiyan School 3
» Đài cát tiểu thư
1234...444546»
Liên Hệ | Giới Thiệu
wap hay DJ LucBiz
wap hay KhoTai321@gmail.Com
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để cải tiến vào mạng và tải nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS.
Trang Chủ
Author: Nguyễn Đức Lực