Đây là truyện mình viết về những con người ham mê du lịch trải nghiệm. Có vài hành trình là của chính mình. Cũng có hành trình là mình nghe kể lại. Tối qua mình xem 1 bộ phim về các bạn trẻ đi phượt, và ngược dòng tìm về lịch sử trong bộ phim “Sống cùng lịch sử” của đạo diễn, NSND Nguyễn Thanh Vân, nên mình sực nhớ, và muốn chia sẻ với các bạn về truyện này. Nào, mời các bạn cùng đọc ^_^
Trước ngày bảo vệ đề tài một tuần, đột nhiên, mấy thằng bạn đại học rủ Giang phượt một chuyến, thư giãn gân cốt, cũng là lấy tinh thần sảng khoái bảo vệ cho ngon nghẻ. Giang ngẫm nghĩ, xem lại lịch trình, thấy không vấn đề gì. Thầy hướng dẫn đã ok, luận văn đã nộp, các loại giấy tờ đã hoàn tất. Và tiền, thì cũng không đến nỗi thiếu thốn. Anh ok một tiếng với lũ bạn, bảo đăng kí một xe độc hành, rồi lập tức đưa em “min khờ”, người anh em thân thiết mấy năm qua ra cửa hàng sửa xe quen thuộc, nhờ tút lại một lượt cho an tâm. Đi đường trường, xe pháo không ổn rất mệt. Dù đoàn phượt của nhóm Giang lúc nào cũng có một bộ đồ nghề sửa rất chuyên nghiệp, tay sửa của anh thì cũng không đến nỗi tồi, nhưng đã thành thói quen, mỗi khi lên đường, Giang đều chuẩn bị cho em ngựa chiến thật sung sức.
Cung đường lần này là Hà Giang, cũng không phải mới mẻ gì. Đến nay, Giang vòng đi vòng lại nơi này cũng mấy lần rồi. Lần đi đầu tiên, Giang đi với Hải, ông chú ruột chỉ hơn anh 6 tuổi. Ông chú nói dối mẹ Giang, bảo cơ quan đi nghỉ mát, rồi chở Giang lang thang ở trên đó suốt 1 tuần trời. Nhưng chuyến đi đó, đã khiến anh mê mẩn vùng đất này kinh khủng. Và, để cho Giang thấy như mắc nợ nơi này, chính là chú anh, trong ngày sinh nhật tròn 24 tuổi, đã một mình lặng lẽ chạy xe tới đây, rồi không bao giờ trở về nữa.
Giang vẫn nhớ năm ấy, anh vừa học lớp 12, nghe tin mà không tin nổi. Hải vốn là một người chú, một người anh, một người bạn đặc biệt của anh, người gắn bó với anh suốt thời trẻ ranh đến khi mới lớn. Đám tang của Hải, trời mưa tầm tã, bạn bè đến viếng rất đông. Trong đó, rất nhiều là những anh em chiến hữu, cũng từng gắn bó với Hải trên những cung đường. Có một cô gái, tóc rất dài, ở giữa sân nhà anh, khóc như điên dại. Còn anh, ngồi im trong phòng. Không một giọt nước mắt.
Sau cái chết của chú, mẹ Giang cấm tiệt anh chuyện đi phượt. Giang gật đầu để đấy. Anh chăm chỉ học hành, đỗ đại học, kì cụi làm thêm. Đến cuối năm thứ 2 đại học, tiền làm thêm chắt bóp của Giang dồn lại mua được một em dream Thái cũ, việc đầu tiên anh làm khi khai trương con xe mới đó là nhét 2 bộ quần áo vào ba lô rồi lên đường. Một mình, lang thang trở lại Hà Giang. Tới đèo Mã Pí Lèng, nơi chú của anh nằm lại, Giang dựng xe, ngồi ở đó suốt một buổi chiều, rót cho chú anh chén rượu rồi lặng lẽ trở về.
Từ đó đến nay, Giang đã kịp thay em Dream thái sang em Min khờ, chạy đường núi rất ổn. Mỗi mùa hoa tam giác mạch, Giang luôn lấy cớ để trở lại Hà Giang, một hai lần. Nơi này hoang sơ, thiên nhiên phóng khoáng và hiểm nguy rình rập, cùng với sự bình yên sâu thẳm, khiến Giang cảm thấy ngoài nơi anh sinh ra, nơi này là nơi anh vô cùng gắn bó.
2. Huy, leader của cung đường này đã bảo cả nhóm off một chuyến trước khi đi, để sắp xếp xe và cũng để mọi người làm quen với nhau. Xế thì quen cả rồi vì cũng đều trong đám bạn anh cả, nhưng có mấy em ôm thì mới tinh, thấy bảo trẻ trung, chân dài mãn nhãn lắm. Giang nghe xong, càng cương quyết không đi off. Anh có chút bực mình, tưởng là mấy thằng đực rựa đi với nhau, la cà bỗ bã thế nào cũng được, giờ lại mọc thêm mấy em mắt xanh mỏ đỏ, chắc lôi ra từ mấy trang mạng xã hội. Anh nhắn với Huy, anh một xe độc hành. Đến giờ xuất phát sẽ có mặt.
Buổi sáng hôm đó, trước cổng trường Ngoại ngữ, năm con xe xếp hàng sẵn sàng. Giang đang chằng buộc lại ba lô ở sau yên xe, thì đột nhiên, Huy vẻ mặt khó xử tiến lại.
“Giang. Có vụ này. Mày chở một em được không? Mẹ nó, thằng Sự ấy, sáng nay nó mới gọi điện cacel với tao. Lộn ruột quá. Nó mới yêu đương với con nở nào đấy, sợ con bé ấy biết nó chở gái lạ, nên ngồi nhà rồi. Giờ em ôm kia đến, tao đéo biết làm sao!”
Rồi nó thở ra thêm một câu “Em ấy lung linh con chim xinh lắm. Đứng góc kia kìa”
Giang không thèm nhìn sang, giọng lạnh như tiền “Bảo em đó nghỉ đi. Tao chỉ thích độc hành thôi”.
Bản tính thẳng và cộc, Giang có chút sẵng giọng. Trước giờ trong mọi chuyến đi anh luôn độc hành. Vì một chuyện ấu trĩ là bị một cô nàng lao đến hôn đến đờ người từ thời cấp 2, Giang đâm ra xa cách đám con gái, dù yểu điệu thục nữ hay ngổ ngáo dữ dằn. Đặc biệt là lúc đi Phượt thế này, nơi mà anh trở lại là chính mình nhất, anh càng không có nhu cầu có một giọng léo nhéo bên tai, chỉ đạo hay đề nghị chuyện chạy nhanh chạy chậm, càng không có nhu cầu làm phó nháy cho mấy em khám phá thì ít mà chụp chọt ảnh ót thì nhiều. Và tất nhiên, anh càng không thích một cô nàng xa lạ, ôm chặt cứng mình suốt một hành trình dài.
Nếu có người nào đó ôm anh, thì chỉ có thể là … người đó. Người từng có mái tóc thật dài, thật dài, giờ đây đã cắt sát sạt da đầu, và không bao giờ tham gia một chuyến đi nào nữa.
Suy nghĩ thoáng qua khiên Giang thừ người, nhưng khi nhìn vẻ mặt nài nỉ của thằng bạn, Giang vẫn cương quyết từ chối. Anh buộc cờ đỏ sao vàng cẩn thận lên phần đầu xe, mặc xong áo phản quang, vẫn thấy Huy mặt nhăn nhó lẩn quẩn bên cạnh.
“Nhưng ai… làm thế. Giờ có mỗi xe mày độc hành. Các xe kia chốt hết cả rồi. Xế ôm sẵn sàng cả rồi. Nhìn con bé ấy… tội lắm”.
Giang chưa kịp phản ứng thì có tiếng con gái đã vang lên sau lưng, trong thanh âm còn có tiếng cười.
“Eo, không đến nỗi tội lắm đâu. Em nghe nói anh là anh Giang ạ? Vì xế của em có việc bận đột xuất, anh chở em được không? Em thích cung này. Em sẽ cố gắng để ít làm phiền anh hết mức có thể”.
Giang ngẩng lên. Trước mặt anh là cô gái dong dỏng, đầu đã đội sẵn mũ bảo hiểm, vai đeo ba lô màu cam nổi bật, giầy tất rất gọn gàng. Khuôn mặt không son phấn, dáng vẻ cũng không quá õng ẹo, ánh mắt sáng có chút tự tin, và nụ cười có 2 chiếc răng cửa to cộ, nhìn ngộ nghĩnh. Giang nhìn lướt một hồi, lạnh lùng buông một tiếng.
“Không! Tôi không thích”.
Trong khi cô gái hoàn toàn bình thản, thì Huy mặt như ngắn tũn lại, bức xúc.
“Mày có là đàn ông không thế?”
Giang cũng bắt đầu cộc lên.
“Okay… Tao dừng cung này cũng không sao hết. Bọn mày cứ đi đi”.
Mấy thằng bạn thấy Huy và Giang căng thẳng cũng bắt đầu đổ xô vào hỏi han, làm hòa, nhưng vì Giang khăng khăng không chở, còn các đôi khác thì đã sắp xếp đâu vào đó cả rồi, nên mọi người không biết làm sao. Ngạc nhiên nhất là, cái cô gái đáng ra phải tự ái dồn cục, hoặc tủi thân bỏ ra về kia vẫn đứng ở đó, nhìn mọi người rối tinh bàn bạc và thuyết phục Giang một cách bình thản. Cuối cùng, thấy Giang vẫn khăng khăng không chịu, cô đến bên cạnh Giang, nhẹ mỉm cười.
“Em nói với anh cái này một phút thôi, được không! Sao đó anh quyết định cũng được”.
Giang lừng khừng đi ra chỗ khác cùng cô gái. Huy và đám bạn nhìn theo, âu lo thấp thỏm. Một lúc sau, Giang quay trở lại, vẻ mặt bần thần nhưng vẫn chưa hết khó chịu, cuối cùng buông thõng một câu.
“Được, tao chở.”
Cả đám hú lên, bàn tán nhặng xị cô em gái có bí quyết gì mà trèo được lên con xe… ghẻ của Giang. Cô em gái – tên Văn, không nói gì, chỉ nhìn Giang đang lay hoay buộc nốt chiếc ba lô màu cam rực rỡ của cô ra sau xe, hai chiếc răng cửa lộ ra sau khóe miệng đang nhướn lên, lặng lẽ mỉm cười.
Đội ngũ đã đâu vào đó. Mọi người đứng lại chụp một kiểu ảnh để xuất phát. Trong khi mặt mũi ai nấy đều hớn hở phấn khích, các cặp đều ôm vai bá cổ thân thiết, thì cặp của Giang hoàn toàn trái ngược. Văn đứng cách anh một sải tay, đứng vịn vào con Minkhờ. Còn Giang, đứng khoanh tay, tách hẳn ra khỏi đoàn, mặt lạnh lùng, nói như lời của phát biểu của Huy khi xem ảnh, thì, anh giống như người bị táo bón từ kiếp trước.
3. Chuyến đi khó khăn hơn rất nhiều chuyến trước đó vì thời tiết. Trời mưa liên tục. Đường lầy lội, sạt lở đất đá nên cả đoàn đi chậm hơn. Năm ngày rong ruổi, qua hết Bắc Mê, Đồng Văn, Hoàng Su Phì, Mèo Vạc, Quản Bạ, Xín Màn, Giang dần bớt “dị ứng” người đồng hành của mình hơn rất nhiều. Hai người làm nhiệm vụ chốt đoàn, cầm theo cả đồ nghề sửa xe, cho nên chỗ ngồi cũng không thoải mái, phải sát rạt với nhau. Đường núi, lại đi cuối, thường xuyên là cảm giác của người cuối cùng đi giữa đồng không mông quạnh. Giang thì đã quen, nhưng anh biết Văn đi lần đầu. Đáng ngạc nhiên là Văn có vẻ rất bình tĩnh. Ngay cả lúc đi qua những đoạn đường lầy, đất đá lổn nhổn, Văn cũng không ngần ngại đẩy xe cho anh, mệt bở hơi tai vẫn không quên mỉm nụ cười có 2 chiếc răng bàn cuốc. Chỉ những lúc đi đến đoạn hiểm trở, cô căng thẳng rướn lên đằng trước, vô thức nhích sát gần anh hơn, tiếng thở lan đi một nỗi sợ mơ hồ.
Sau chuyến Hà Giang đó, trong đoàn có một cặp thành đôi. Đó chính là cặp của Huy và một em dược sĩ. Còn có một đôi thì choảng nhau ngay trên đường, số là anh xế bảo nàng ôm phải ôm chặt, em ôm nhất quyết không ôm, cứ ngồi cách xa cả mét. Đến đoạn vào cua mỗi người lẳng ra một hướng, xòe ra đường, chân tay xướt xát. Thằng xế cáu điên đuổi thẳng ôm về, khiến cho cả đoàn phải xúm lại khuyên can một bận. Còn cái đôi sợ là sẽ “choảng nhau” nhất là Giang và Văn thì lại tương đối êm ả. Mặc dù Giang chẳng mấy khi tươi cười, nhưng hai người tạm coi là hòa hợp. Khi cả nhóm quần tụ lại, Văn rất vui vẻ, sinh động, cô rất hay cười, lộ hai chiếc răng cửa to cộ lên, tươi vui. Nhưng khi ngồi sau Giang, Văn không lên tiếng nhiều, thường chỉ có tiếng cô lách tách bấm máy ảnh, hoặc thi thoảng cô xuýt xoa cảm thán một câu về cảnh đẹp. Giữa những quãng đường nghỉ ngơi, cô chìa ra cho anh chai nước, hoặc viên kẹo café, thái độ không suồng sã vồ vập, cũng không khách sáo, khiến cho Giang cảm thấy có người ngồi sau đuôi mình cũng không “cực hình” như tưởng tượng của anh cho lắm.
Thậm chí, có lần Văn còn bảo, anh có mệt lắm không, để cô cầm lái cho một chút. Giang liếc ra phía sau, chỉ thấy nửa khuôn mặt nắng ngần của cô ửng đỏ lên dưới cái nắng vùng núi, nhếch miệng bảo, khỏi cần. Tôi không bao giờ ngồi sau lưng con gái.
Ấy vậy mà, cuối cùng, Giang vẫn ngồi sau lưng con gái, sau lời tuyên bố hùng hồn không lâu. Buổi tối hôm ấy, trời mưa tầm tã. Cả nhóm sau một ngày chạy xe mệt lử thì kiếm được một quán ven đường, gọi một nồi lẩu thật to. Đang ăn uống nhiệt tình, thì điện thoại của Giang báo có tin nhắn của người được lưu với tên gọi “Tóc dài”.
Trên đó chỉ viết “Giang, chị sẽ thay đổi”.
Giang đờ người. Thay đổi, nhưng là thay đổi cái gì, thay đổi như thế nào. Anh chạy ra hiên, vội vã bấm số gọi lại. Nhưng điện thoại không có người nghe máy. Khi Giang sốt ruột gọi đến cuộc thứ 10, thì điện thoại báo không kết nối được.
Giang chết sững, đứng ở hiên nhà, mặc kệ mưa táp vào mặt. Lúc lâu, Huy phải chạy ra lôi cổ vào, liên tục càu nhàu trông mặt Giang “ngây như con gà tây”. Giang cố trấn tĩnh, nhìn vào nồi lẩu đang sôi xình xịch. Anh cảm giác như khói lẩu bay lên, như làm mờ cả mắt mình. Đám bạn hò hét loạn xạ phải ăn uống bốc lửa lên, rượu mồi đã sẵn, còn chờ gì nữa. Giang thất thần ôm chai rượu, rót ừng ực, chẳng đợi khẩu lệnh hò hét zô của mọi người gì hết. Văn ngồi cạnh, nhỏ nhẹ bảo, anh uống từ từ, cẩn thận say. Nhưng Huy, leader thì cười ha hả “Em cứ kệ nó. Thằng này bảo nó đừng uống, nó càng uống kinh”.
Rốt cuộc, Giang say đến mức, chút tỉnh táo cuối cùng cho anh biết, anh không thể nào chạy 30km về nhà nghỉ bây giờ được, nhất là trời vẫn hơi mưa. Người anh váng vất. Cô nàng Văn không nói không rằng, trèo lên con Minkhờ của anh, nói quả quyết.
“Anh ngồi lên đi, em chở”.
Đám bạn cười ầm ĩ, bảo Giang tốt phúc, bảo thảo nào thằng này tự dưng uống nhiều. Giang im lặng, lừng khừng một lúc rồi anh trèo lên con xe của mình, sau lưng Văn, nghe giọng cô ấp úng.
“Để cẩn thận, anh… ôm em chặt vào nhé”.
Sau Hải, Văn là người thứ hai mà Giang ngồi phía đằng sau xe máy. Nhưng lại là lần đầu tiên anh áp mặt vào lưng con gái. Vòng eo cô nhỏ xíu. Cơn say vì hơi lạnh đêm miền núi làm Giang tỉnh táo đôi chút, nhưng một lúc sau, rượu càng ngấm hơn. Giang không biết, mình ở lưng Văn, kêu thảm thiết tên một người con gái khác.
Đêm hôm ấy, Giang nôn rất kinh. Văn lay hoay tìm quất pha một cốc trà quất đường nóng cho Giang giã rượu, cô cũng mệt phờ, gần sáng mới thiếp đi ngủ. Khi Giang tỉnh dậy, anh bị lũ bạn trêu vì mượn rượu giả say, để hành hạ một cô bé dễ thương như Văn. Đầu óc anh mù mờ, nhưng khi nhìn dáng vẻ tươi tắn hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra của Văn, anh lại thấy ngượng, quyết định thanh minh cho mình đôi chút. Nhưng Văn lại cười đến hồn nhiên.
“Có gì đâu ạ! Ai lớn lên mà chẳng từng say rượu đôi lần”.
Rồi sau đó, cô vui vẻ chạy đi kiếm đồ sáng. Văn chui hẳn vào bếp của khách sạn, tự làm trứng cho mình, và thêm cho Giang hai quả trứng chần để lại sức. Tự dưng Giang có chút cảm động, mỉm cười với cô, đúng lúc Huy vỗ đùi đôm đốp bảo, ô chúng mày ơi, hóa ra thằng Giang nó cũng có khả năng cười với con gái.
Huy không biết rằng, sau đó, Giang còn ngồi với cô con gái ấy, uống café nơi một đỉnh đèo hoang vắng. Văn trở thành khá nhiều ngoại lệ của Giang. Chuyến đi Hà Giang lần đó, lần đầu tiên, có người cùng Giang tách đoàn, ngồi lại ở đèo Mã Pí Lèng lâu hơn một chút. Văn lôi trong ba lô ra một túi café rất thơm, kì cụi lăng xăng chạy đi gom củi đốt lửa, rồi pha một phin café nóng sực. Cô đưa cho Giang một ly, cô một ly, rồi rải thứ dung dịch đặc sánh đó xuống hẻm núi. Văn nhìn về phía hẻm núi, nơi mà Hải lúc vào cua rơi xuống, mỉm cười thành kính.
“Em mời thầy”!
Ngay trong chuyến đi, và cả sau này nữa, đám bạn bè vẫn cứ hỏi ráo riết Giang, vì sao lại chấp nhận cho Văn lên xe. Đặc biệt là Huy, kẻ rõ nhất một mặt tính cách gàn dở và khó chiều của Giang cứ khăng khăng hỏi là Văn đã nói gì với Giang trong một phút đó.
Thật ra, Văn chỉ nói đúng một câu.
“Em là học trò của anh Hải. Anh ấy dạy kèm em 4 năm trước. Anh Hải từng nói, nếu như em đỗ đại học, anh ấy sẽ đưa em đến Hà Giang. Anh có thể thực hiện lời hứa giúp chú anh được không? Bởi vì em đã đỗ đại học 2 năm nay rồi”
Về đến Hà Nội, cả nhóm lại gặp mặt một bữa, để cóp ảnh và liên hoan nốt số tiền còn lại. Hôm ấy, Giang cũng vừa bảo vệ xong, kết quả tương đối tốt. Nhưng vì nhậu nhẹt liên hoan cả ngày, khi anh đến buổi “ọp ẹp” thì bữa nhậu cũng gần tàn, chỉ còn lại vài tay xế đang tranh thủ nốc rượu điên cuồng và vài nàng ôm cũng máu lửa không kém. Giang nhìn quanh, không thấy Văn đâu. Huy ngà ngà say, vỗ vai Giang bảo, em Văn xinh đẹp có đến, nhưng đã té rồi, và nhờ Huy gửi lại cho Giang 300 ngàn đồng, nói là tiền xăng. Giang cầm mấy tờ tiền, muốn vò đi, nhưng cuối cùng vẫn nhét vào túi, coi như là một chuyện cũng xong rồi.
Khuya, rất rất khuya, Giang trở về nhà trọ. Anh sống cùng một thằng bạn, nó bị tăng ca một năm nên chưa kịp bảo vệ, tối chắc lại le ve bên nhà cô bạn gái, nên chắc anh chỉ ngủ một mình.
Đến lúc nằm lên giường, Giang phát hiện mình có chút hẫng hụt khi không gặp lại Văn, cũng lại đến lúc này mới nhận ra, có lẽ anh ít có cơ hội gặp lại. Ngay cái số điện thoại, hay địa chỉ liên lạc cũng không có. Buổi chiều hôm từ Hà Giang trở về đến Hà Nội, Giang có điện thoại báo đi gặp ngay anh giám đốc kĩ thuật của một công ty xây dựng đang cần tuyển dụng. Cho nên, vừa thả Văn xuống cổng trường ngoại ngữ, anh vội vã phóng xe đi luôn. Sau đó là lu bu các loại công việc chuẩn bị cho bảo vệ tốt nghiệp, đến tận tối nay.
Đã phân vân, nhưng cuối cùng, Giang vẫn không hỏi liên lạc từ Huy. Nếu mà có duyên thì sẽ gặp vậy!
Khi Giang nhắm mắt ngủ, lướt qua đầu anh chợt là nụ cười của cô nàng có hai cái răng to cộ ở đằng trước, mỗi lần cười mắt tít lên như trẻ con. Đó là người nửa đêm pha cho anh cốc trà quất giải rượu, và là người, buổi sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, đang đầy ngượng ngùng thì đã ngước đôi mắt trong sáng, mỉm cười bảo anh: Ai lớn lên mà chẳng say rượu đôi lần..
Những hình ảnh liên miên của Văn hiện lên, lướt qua đầu óc Giang. Đó là lần đầu tiên, trong giấc mơ anh, người con gái tóc dài, thật dài, không còn xuất hiện.
Không xuất hiện trong giấc mơ, nhưng ngày hôm sau, Vy lại xuất hiện ngay trước cửa nhà anh. Mái tóc ngắn đã dần chờm xuống vai, khung người vốn mảnh mai của Vy càng thêm gầy guộc. Cô nhìn Giang, mặt vẫn còn ngái ngủ, nhẹ mỉm cười.
“Đánh răng rửa mặt đi, ngồi café với chị một chút”.
Vy là bạn gái của Hải, lần đưa cô về ra mắt gia đình, Hải trêu chọc, bắt Giang phải gọi Vy bằng thím. Nhưng Giang khăng khăng không chịu, chỉ nhìn cô gái xinh đẹp đằng trước, mái tóc dài tha thướt ngập lưng, ngập ngừng gọi chị. Nghe chú Hải kể, chú gặp Vy trong lần đi phượt Cao Bằng, ở Thác Bản Giốc. Hai người đi hai đoàn khác nhau, nhưng xe của Vy bị hỏng, anh xế lóng ngóng không biết làm sao, đúng lúc gặp Hải lướt qua. Hải không những lôi đồ nghề, vá xe giúp cho xe của Vy, còn giúp họ về đến tận nơi tập kết. Sau vụ gặp gỡ đó, hai người thường liên lạc. Vy trở thành “ôm cứng” của Hải trong mọi chuyến đi. Rồi sau đó, thì là “người yêu cứng” của nhau luôn.
Lần đó, vì chuyện công việc, lựa chọn đi hay ở lại thành phố, Vy và Hải cãi nhau. Hải tức giận một mình xách xe đi Hà Giang, rồi tai nạn. Vy gần như không thể nào gượng lại. Rất lâu sau, khi Giang đem những kỉ vật về Vy ở trong phòng của chú, đem đến cho cô, Vy đã cắt tóc ngắn. Cô gái từng say mê tốc độ, luôn hét lên phấn khích, dang tay miên man mỗi khi xe tăng tốc hoặc vào cua, giờ đây đã từ bỏ mọi chuyến đi bụi. Cô bắt đầu trở nên sợ các cung đường. Sự sợ hãi và yếu đuối của Vy lúc đó làm anh chàng mới lớn như Giang như bị bỏ bùa mê thuốc lú. Có giai đoạn anh bám theo Vy cả tháng trời, chỉ sợ cô nghĩ quẩn. Nhưng đến một ngày, trước kì thi đại học của Giang một tháng, Vy bảo với Giang, lạnh lẽo.
“Chị không sao hết. Em đừng theo chị nữa”.
Ngay khi Giang định thanh minh, thì Vy đã lạnh nhạt tiếp lời “Chị không muốn nhìn thấy em. Nhìn thấy em chị nghĩ đến những chuyện không vui”.
Nỗi tổn thương khi đó trong lòng Giang tưởng như chẳng thể nào xóa nhòa nổi, nhưng ngày Giang biết tin mình đỗ đại học, anh không kìm được lòng, vẫn đến nhà trọ của Vy.
Nhà Vy khóa cửa. Anh cứ ngồi ở đó, nhìn chiếc ổ khóa vô tri, suốt một buổi chiều.
Một thời gian sau, Vy bất ngờ tìm Giang, xin lỗi anh, nói giờ cô mới có thể bình tâm lại. Cô nói, em là những gì còn lại, giữa chị và Hải. Chị cũng không muốn mất. Từ đó, Giang lặng lẽ ở bên Vy, chấp nhận một thân phận khá buồn cười “gạch nối”, người đứng giữa Vy và Hải, người đứng giữa hiện tại và quá khứ. Người để mỗi khi Vy như p