hát điên, lại tìm đến anh, nói miên man không dứt về Hải.
Có đôi khi, Giang thầm nghĩ, anh thật tệ. Anh ghen tị với người đã khuất. Anh ghen tị với chú của mình.
Mà thực ra từ đầu tới cuối, anh chưa từng có tư cách để được ghen tị.
“Ra trường rồi, em định làm ở đâu.
Quán café ngày nắng. Từng giọt café tí tách rơi, tiếng Vy bình thản, dù khuôn mặt cô vẫn có vẻ xa vắng ở đâu.
“Có công ty xây dựng nhận em rồi. Chị Vy, hôm trước chị nói, chị thay đổi cái gì?”
Vy ngây người nhìn lại Giang, cuối cùng cô cười nhẹ. “Thay đổi công việc, chỗ làm, phong cách sống. Giang, chị sẽ chuyển vào Đà Nẵng”.
Giang sững ra, anh nhìn xoáy Vy, thấy Vy bình thản nhìn lại mình, lại thấy lòng nhói lên một cái.
“Đến cả chị cũng thấy mình không ổn chút nào. Anh Hải đi 4 năm rồi. Đến gần đây, chị mới biết, chị không thể thế này mãi”.
Giang bỗng thấy tức giận ngùn ngụt. Anh nói như gắt lên.
“Không thể thế này” là ở bản thân chị, không phải ở địa điểm. Tại sao, chị phải chạy vào tận Đà Nẵng? Vẫn là chị muốn trốn tránh”.
Giang biết Vy từng có thời gian chôn chân ở mấy quán bar trên phố cổ. Có thời gian cô còn đi làm PG, tiếp thị hết bia và thuốc lá. Có thời gian, anh nghe nói cô còn làm phục vụ ở một quán bia mát mẻ. Cô cũng có vài mối quan hệ với những anh chàng khác… Giang sợ hãi với con người Vy lúc đó, nhưng bản năng mạnh mẽ trong anh mách bảo, sẽ đến lúc Vy dừng lại. Sẽ đến lúc Vy thay đổi. Nhưng giờ, khi cô thực sự thay đổi, thì cũng chẳng khác gì một cuộc trốn chạy. Chỉ là theo một cách khác mà thôi.
Bất ngờ là, nghe sự chỉ trích của Giang, Vy lại cười “Ừ, trốn tránh cũng tốt. Có một người bằng lòng để cho chị trốn, bao lâu cũng được”.
Giang đờ ra, nhìn Vy, rất lâu mới nghe cô nói khẽ. “Giang, chị có bạn trai mới”.
Câu nói nhỏ nhẹ, nhưng Giang thấy như bão qua tai. Anh nhìn Vy, tay lọng ngọng cầm cốc café, run rẩy. Anh muốn hỏi Vy, vì sao, vì sao anh chờ đợi lâu đến vậy, khi cô mở ra một cơ hội, thì lại là người khác, chứ không phải anh. Vì sao…
Nhưng mọi thứ cứ tối tăm, cô đặc như từng giọt café bình thản rơi chạm tận đáy. Giang nhếch môi cười, cuối cùng, bằng tất cả sự ngạo mạn còn lại mà anh có, anh nói khẽ.
“Chúc mừng chị!”
Lạ kì, nghe tiếng chúc mừng của Giang, Vy lại khóc. Nhưng Giang biết, giờ đây, cô có khóc, cũng là việc của thằng khác phải lo. Anh chẳng có quyền gì, ngay cả quyền xót thương hay an ủi. Anh đứng lên, nói khẽ.
“Em mong chị hạnh phúc. Và chắc chắn là chú Hải cũng vậy”.
Rồi bỏ mặc Vy ngồi ở đó, Giang ra về. Điện thoại của anh nãy giờ vẫn rung bần bật, Giang nhìn, thấy một số lạ. Anh cúp máy luôn.
Anh chẳng có tâm trạng cho bất cứ một cuộc hội thoại nào.
Ngày Giang nhận công trình mới, anh biết là ngày Vy lên tàu. Đã dặn lòng sẽ không quan tâm nữa, nhưng rốt cục, khi men bia của ngày khởi công công trình lan dần đến cổ, Giang vẫn bỏ mặc lời nài nỉ của đồng nghiệp, quả quyết cầm xe máy, chạy ra khỏi bàn nhậu. Anh phi một mạch đến tận sân ga. Đang lướt mắt tìm kiếm, chợt có nụ cười rạng rỡ hiện ra trước mặt Giang.
“Anh Giang!!!!?”
Là Văn, vẫn hai chiếc răng cửa to cộ ấy, nụ cười sáng láng ấy. Nhưng Giang, mắt vẫn cau lại, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm, trả lời ậm ừ.
“Ờ… Tôi có việc. Đi trước”.
Xong, Giang rảo bước chân nháo nhác tìm kiếm, không hay đằng sau mình, có khuôn mặt đã tắt nụ cười, ngác ngơ và thất vọng. Văn lặng lẽ xốc ba lô lên, nhìn theo Giang một lúc, rồi đi ra khỏi ga.
Giang chạy quanh một vòng, cuối cùng cũng thấy Vy. Cô ngồi lặng lẽ một góc, xung quanh là đống đồ đạc, trông cô lọt thỏm và cô độc. Giang nhìn cô chăm chú, nhưng không có ý định tiến lại. Đã có tiếng của nhân viên nhà ga báo hành khách chuẩn bị lên tàu, Giang chợt thấy Vy lấy điện thoại ra, đắn đo rồi nhắn một tin nhắn. Cô có vẻ tần ngần rất lâu mới gửi đi. Giờ phút này không biết cô gửi tin nhắn cho ai. Suy nghĩ vừa lướt qua đầu, Giang đã thấy hông mình rung lên. Là tin nhắn của Vy. Ở đó có dòng chữ: “Giang, xin lỗi”
Mắt Giang hơi nhòe đi. Anh đứng im lặng, dựa sát vào thành cột. Ý định tiến về phía Vy, nói một lần tất cả tình cảm trong lòng anh trước khi cô đi đã tan nhòa không còn một vết dấu. Nói làm gì, khi thực ra cô luôn biết. Khi thực ra, cô chẳng có bạn trai hay ai đó cả. Đơn giản là vì, cô không chấp nhận anh. Đơn giản là vì, Vy muốn anh từ bỏ.
Vậy thì Giang sẽ từ bỏ.
Khi nhìn bóng Vy khuất giữa đám người, tiến vào sân ga, Giang mới cầm điện thoại lên, nhắn một dòng,
“Không sao, chị nhớ sống tốt”.
5. Khi Vy đi được 3 tháng, một ngày, đang chạy hộc mặt ở công trường, Giang nhận được tin nhắn của cô. “Giang, chị ổn rồi. Sống trong này tốt lắm. Em cũng vậy, nhớ sống vui nhé”.
Giang đọc đi đọc lại tin nhắn đến cả chục lần, cuối cùng nhắn lại một tin nhắn vô thưởng vô phạt “Chị yên tâm”. Anh vừa đút điện thoại vào túi, thì có điện của Huy, nó hò hét ỏm tỏi bảo phải gặp nhau một chút. Sao bạn bè gì tệ thế, ra trường là mất mặt.
Giải quyết xong mớ hỗn độn ở công trường, Giang phi xe máy đến Trần Thánh Tông, một nơi mà Huy hỉ hả là bia tươi với phong cách bar khá nổi tiếng, với những cô nàng chân dài xinh đẹp. Và đặc biệt, có một bất ngờ nóng bỏng ở đằng trước.
Khi Giang vào đến nơi, đã thấy mấy thằng bạn ngồi sẵn. Bên cạnh còn có mấy cô nàng trong chuyến đi Hà Giang lần trước. Xem ra tiến triển tình cảm của Huy và cô nàng dược sĩ đã tiến với tốc độ lên lửa, bởi vì cô nàng này liên tục nhéo tay Huy khi mắt anh chàng tớn lên nhìn những cô chân dài bắt mắt bên cạnh. Bia được đem ra, mọi người cụng nhau. Giang không kiềm được tò mò, nhướng mày.
“Này, sao tự dưng hôm nay lại mò ra được quán này?”
Huy cười khoái trá “Thằng Sự chỉ điểm. Tao okie ngay, bởi vì ở đây có một cô nàng nóng hết cỡ. Đảm bảo mày nhìn thấy sốc luôn”.
Vừa dứt lời, Giang đã thấy có đôi chân dài tiến lại gần mình, một bàn tay mềm mại vươn ra qua mặt anh, lấy cốc rót bia thành thạo. Trong đám bạn có tiếng huýt sáo ầm ĩ, cười cượt, khiến Giang ngạc nhiên, anh ngước lên, thì thấy Văn trong bộ dáng của cô phục vụ, quần sort rất ngắn, trang điểm bắt mắt. Kinh ngạc khiến Giang không thốt nổi nên lời.
“Xem thằng Giang không ngậm nổi mồm vào kìa”, đám bạn cười lên khả ố. Còn Giang, anh chỉ nhẹ cười.
“Ngồi xuống uống cùng chút?”
“Mọi người vui đi. Em làm việc chút đã”.
Giang không biết vì sao, khi nhìn Văn uyển chuyển bước đi. Chân dài và bờ hông gợi cảm, anh lại thấy trong mình lan đi một niềm, như là thất vọng.
Đêm muộn, nhóm bạn của Giang giải tán sau khi chốt lịch là sẽ chơi bời một chuyến đi Tây Nguyên vào đợt nghỉ lễ. Trước khi lượn, Huy còn vỗ vai Giang bảo, đừng bỏ qua cơ hội, em Văn rất “được”, không nhanh là Sự sẽ “ôm show” đấy. Nó vừa bỏ con người yêu ghen như Hoạn Thư kia rồi. Giang cười lờ lững, phóng xe đi, bỏ mặc gợi ý hộ tống đưa Văn về nhà của Huy. Anh chạy xe vòng vòng, một mình ghé qua Trần Phú uống thêm chút nước gạo khuya. Bên cạnh, mọi người có đôi có cặp, nhưng Giang thấy cũng chẳng hề gì.
Ngày hôm nay, khi anh nhận tin nhắn của Vy, anh mới biết mình cần phải bắt đầu lại. Mà vừa mới bắt đầu, có gì cần vội vã?
6. Chuyến đi Tây Nguyên vẫn gồm 5 xe, đều là những người bạn cũ. Huy thúc giục Giang gọi điện rủ Văn đi, còn ấn số điện thoại của Văn vào tay anh. Giang lăn tăn một chút, rồi cũng gọi. Nhưng chuông reo, lại không có người bắt máy. Giang cũng không gọi lại nữa.
Ngày tập kết, Huy cười hề hề với Giang, bảo lần này, thằng Sự nó không bỏ của chạy lấy người nữa. Chứ không tao giết nó luôn. Giang quay sang nhìn, ngỡ ngàng khi thấy Sự đang buộc chiếc ba lô quen thuộc lên xe của nó. Đó là chiếc ba lô màu cam của Văn. Anh nhìn quanh quất, thấy Văn đã tới, đeo đồ bảo hộ sẵn sàng.
Cô mỉm cười chào anh, có chút khách sáo.
Cả đoàn nhanh chóng lên đường. Vẫn như mọi khi, Giang làm nhiệm vụ chốt cuối. Đoàn chạy nhanh, vì lộ trình dài, hơn nữa thời tiết cũng thuận lợi. Tâm trạng của Giang lên xuống khá phập phù, anh nhận ra điều đó vì mỗi lần nhìn thấy xe của Sự lượn lờ đằng trước, trong anh lại có một cảm giác khó tả. Sự và Văn có vẻ ăn ý hơn Văn với anh lần trước nhiều. Hai người thường xuyên chuyện trò, chọc ghẹo nhau. Thỉnh thoảng Văn còn chồm lên, nói điều gì đó với Sự khiến hai người phá lên cười. Đến những đoạn vào cua, Văn ôm Sự rất chặt. Và thậm chí, có lần, Giang thấy Văn đút kẹo cho Sự, thân mật đến đáng ngạc nhiên.
Cảm thấy cứ theo đuôi “đôi trẻ” này mệt tim quá nên Giang phóng xe lên trước, ra hiệu với Sự là nhớ chốt đoàn. Giang thấy vui vẻ hẳn khi nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Văn. Anh phóng ào ào lên đằng trước, nghe gió lùa qua tai ran rát. Trước mắt, là đồi núi trập trùng, biển xanh cát trắng, cớ gì đi nghĩ những chuyện chẳng liên quan???
Phía trước, Huy đã vẫy tay, ra hiệu cả đoàn tấp lại, nghỉ ăn trưa. Giang sốt ruột khi mãi không thấy Văn và Sự đâu. Chờ đến gần nửa tiếng, Huy bắt đầu nhăn nhó với anh .
“Mày chốt đoàn mà phóng trước là thế nào. Lỡ tụi nó hỏng xe lấy gì mà sửa”.
Giang kiên nhẫn đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng, khi cả lũ ngồi vào bàn ăn, vẫn không thấy Văn và Sự đâu, anh xách xe quay lại tìm. Phóng điên cuồng một hồi, mới thấy xe của Sự đi tới, thấy anh, Sự còn tươi cười hớn hở.
“Ô, mày quay lại làm gì?”
“Sao chậm thế. Cả đoàn đợi”
Sự há miệng định nói, thì Văn giật áo, khiến anh chàng cười giả lả.
“Có tí phi vụ bí mật”.
Giang lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Văn, tâm trạng anh trở nên tồi tệ, bỗng dưng anh muốn đấm một phát, nhưng không biết đấm vào đâu, chỉ cua xe một vòng, chạy thẳng.
Rong ruổi mấy ngày thì đến Khánh Hòa. Cả lũ quyết định rẽ ngang vào bán đảo Hòn Gốm, đi tới Mũi Đôi. Nơi này là Cực Đông, nơi ánh nắng mặt trời đến sớm nhất Việt Nam. Đường đi đẹp như mơ, những con đường ôm quanh đỉnh núi, vừa vào cua xong lại được nhìn biển xanh phía dưới khiến tâm trạng Giang thư thái hơn.
Vào tới Đầm Môn, cả lũ men theo đồi cát để đi tới nhà chú Hai, người mà Văn quả quyết là sẽ dẫn đường cho cả lũ, dù chưa hề đặt lịch trước. Chạy xe trên đồi cát là một trải nghiệm khá là mới mẻ và khó khăn, vì cát dày khủng khiếp. Với những người cứng tay may ra có thể chạy được đôi chút, còn không, xòe là chuyện… như chơi. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Giang quyết định vẫn bám chốt cuối cùng. Phía trước anh là Văn đang hì hục đẩy xe cho Sự. Dưới cái nóng ban trưa, cả lũ mặt mũi mồ hôi mồ kê dầm dề, nhích đi từng bước khó nhọc. Ngay cả những thanh niên quen vận động như Giang cũng cảm thấy quãng đường này khó nhằn, nên anh không lạ khi qua được đoạn đường khó, đột nhiên Văn lảo đảo như muốn ngã. Lúc này, Sự đã quăng con xe sang vệ đường xong, vẫn ngồi dưới đất thở, cả một lũ “nam thanh nữ tú” lăn đùng ra giữa đường nằm thẳng cẳng lấy lại sức. Giang chỉ thấy mình nhào đến, ôm chặt lấy Văn, không cho cô ngã xuống.
Đến tận tối hôm đó, khi trek đêm trong rừng, từ mũi Đôi trở về, tim Giang vẫn thình thịch khi nhớ lại cảm giác ôm Văn lúc đó. Cái cảm giác mềm mại đột nhiên lay động đến tận tâm can, khiến Giang vừa lạ lẫm vừa khổ sở. Đặc biệt, như lúc này đây, nghe tiếng cô ríu rít đằng sau, thỉnh thoảng nhăn nhó vì kiến đốt, anh lại thấy một cảm giác kì lạ trào dâng. Nó không giống như xưa kia, anh nhói tim mỗi lần thấy Vy. Với Vy lúc nào cũng thường trực cảm giác khốn khổ và mệt nhoài. Còn bây giờ, lại là cảm giác như trái tim mình có ai chạm khẽ, vừa có gì đó ngọt ngào, vừa có gì đó tê dại.
Giang vốn là anh chàng kĩ thuật khô khan, cộc tính. Anh xa lạ với thứ tình cảm làm cho con người anh trở nên yếu đuối thế này. Và anh lại càng lúng túng khi phát hiện ra đối tượng mình quan tâm lại là cô gái mà ngay từ giây phút đầu tiên, anh đã cố tình “hắt hủi”.
Giang đã từng thích Vy, thậm chí âm thầm thừa nhận đó là mối tình đầu tuyệt vọng của mình. Mấy năm đằng đẵng, Giang là người dõi mắt theo chứ chưa bao giờ nhập cuộc vào thế giới tình yêu vốn riêng của hai người của Hải, Vy, thậm chí, ngay cả khi Hải đã mất. Giờ đây, khi đứng trước tình cảm chợt xuất hiện với một người con gái khác, anh cũng không biết mình phải làm sao. Vừa bồn chồn, lúng túng, vừa khổ sở, lại có chút thấp thỏm không yên. Không biết Văn đối với anh… thế nào?
Đúng vừa đêm mười sáu, trăng tròn, rất sáng, cả đoàn vừa đi theo người dẫn đường, vừa chuyện trò rôm rả trong tiếng sóng biển từ xa vọng lại. Giang cầm đèn pin, thỉnh thoảng muốn lấy cớ soi đường cho đoàn để lướt qua nhìn Văn. Khác với hình ảnh cô gái yếu đuối say nắng buổi trưa, Văn giờ khỏe khắn, bước đều mà chắc, không bao giờ để mình tụt lại ở phía cuối đoàn. Giữa chặng đường về, cô nàng dược sĩ của Huy kêu mệt, nên cả bọn phải dừng lại nghỉ một lúc. Văn chạy lên trước chọn ngay một ghềnh đá rộng để mọi người vừa dưỡng sức vừa ngắm cảnh. Không gian rừng, biển liền kề, gió rất lộng, trên cao lại là vầng trăng tròn vành vạnh, khiến đám thanh niên cũng cảm nhận được thứ rung động lãng mạn mà chân thực lạ kì của thiên nhiên, nên im ắng cả lại.
Đã bao nhiêu lần ngẩng đầu lên là thấy một vầng trăng ở trên đầu, khi tròn khi khuyết, khi mờ khi tỏ, nhưng đêm ấy, là lần đầu Giang biết tới thứ ánh trăng rực rỡ mà dịu dàng, đến mức anh phải nín lặng mà nhìn. Ở ghềnh đá, Văn đã tháo ba lô, lôi máy ra, bắt đầu chỉnh sửa và chụp thử cảnh trăng đêm. Còn Giang, lặng lẽ ngồi lùi ra một góc, cũng lấy máy ảnh, nhưng không phải chụp trăng, mà là chụp lại hình ảnh người con gái đang muốn níu giữ thứ ánh trăng đẹp nhất.
***
Hành quân liền tù tì trong ngày, mọi người cũng đều mệt, cho nên, khi về đến nơi nghỉ của chú dẫn đường thì cũng khá khuya. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, mọi người tắm giặt, ăn uống xong thì quyết định sẽ ngủ sớm. Nhưng khi chui vào túi ngủ trong lều rồi, Giang vẫn không thế nào ngủ nổi. Xoay trở trên nền bạt một hồi, anh rón rén kéo khóa chui ra, lững thững đi dạo dọc bờ biển. Vòng đi vòng lại, thấy sóng vỗ vào chân không quá lạnh, một phút bốc đồng, Giang cởi áo, lao xuống làn nước, vùng vẫy, như xua đi những cảm xúc khó hiểu trấn áp anh cả một ngày.
Gần nửa tiếng sau, lúc Giang lướt thướt đi lên, anh giật mình thấy bóng dáng một cô gái ngồi ngoài ghềnh đá khiến anh thót tim lại. Sau khoảnh khắc bất ngờ, Giang biết chắc đó là… người chứ không phải ma quỷ gì cả, thậm chí còn là một cô gái. Mái tóc cô bay nhẹ trong đêm vì những làn gió biển, lại được soi tỏ bằng thứ ánh sáng bàng bạc dịu dàng. Trong vài bước chân đi tới, Giang đã nhận thấy đó chính Văn.
Văn cũng đã nghe tiếng bước chân, cô quay ra nhìn anh, nhưng không có vẻ ngạc nhiên, như thể là cô biết rằng anh sẽ tới. Đêm đã khuya, sóng biển rì rào, một cô gái ngồi bên ghềnh đá lại như gợi chút gì mộng ảo. Văn đang nhìn anh, như thể muốn nói điều gì. Trong đầu Giang vụt qua ý nghĩ, có khi nào cô đợi mình không?
Khi mà anh còn chưa hết hồi hộp, đang định mở miệng hỏi vì sao khuya khoắt thế này, cô còn ngồi đây thì đột nhiên thấy Sự lồm cồm từ trong một hang đá gần đó bước ra, khiến những mơ tưởng của anh tắt ngấm. Một lúc sau, Giang mới nhận ra mình vẫn đứng lớ ngớ như trời trồng, tất cả trí não chỉ đủ để anh ú ớ nói một câu đại ngu ngốc.
“Hai đứa… ờ… cẩn thận không là cảm đấy!”
Rồi Giang sải bước vào trong khu nghỉ. Hình như có một vỏ sò cắm vào chân anh, khiến anh thấy đau điếng cả người. Đột nhiên, có tiếng chân chạy phía sau Giang, rồi có bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, ngay ở bậc thềm của khu lán.
“Anh Giang!”
Giang thở dồn, lúc sau mới quay lại, nhìn Văn bằng ánh nhìn xa lạ. Cô vẫn đang nhìn anh, vừa hấp tấp vừa ngại ngùng.
“Không phải như anh nghĩ đâu”.
“Tôi chẳng nghĩ gì cả”, vừa nói, Giang vừa hất mạnh tay cô ra, không hay cử chỉ của mình khiến tay cô đập vào cột nhà gần đó.
Văn nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố gượng cười nhìn anh, hỏi nhỏ:
“Thật là… anh không nghĩ gì???”
Giang nhìn Văn một hồi, cuối cùng lạnh nhạt “Sao phải nghĩ. Cô thì liên quan gì đến tôi”.
Nói xong, anh đi thẳng đến khu dội nước, tráng qua nước ngọt. Vừa nãy bơi không sao, mà giờ, thứ nước múc từ giếng lên làm sao lại thấy anh lạnh buốt.
7. Lang thang Tây Nguyên xong, cả hội rong ruổi trở về. Trên đường quay lại, Giang đột nhiên nổi hứng, nói muốn tạt qua Đà Nẵng nửa ngày, nói cả đoàn cứ đi trước, anh sẽ tăng tốc bám theo sau. Mọi người phản đối không được, cuối cùng Huy bảo mọi người biểu quyết. Kết quả là đoàn thống nhất dừng lại ở Đà Nẵng 1 ngày, sau đó tống xe gửi lên tàu, về cho đỡ mệt.
Ở ngồi quán café, Giang mày mò một lúc mới tìm ra được địa chỉ của Vy. Anh bảo đám bạn cứ lượn lờ, khi về anh sẽ gọi, rồi cầm chùm chìa khóa, nhảy lên con Minkhờ. Xe vừa nổ máy, đột nhiên có bóng áo vàng lao tới phía anh vội vã. Văn hấp tấp giữ xe Giang lại.
“Anh Giang, từ từ đã!”
Giang nhíu mày nhìn Văn. Từ cái đêm ở Mũi Đôi, sự cộc cằn và lạnh nhạt vốn là bản tính thâm căn cố đế của Giang càng tăng lên gấp bội, nhất là với Văn. Thỉnh thoảng anh vẫn cảm thấy như thể cô muốn nói với anh điều gì, Sự cũng vài lần lởn vởn qua lại, nói vòng vo tam quốc, nhưng Giang lập tức gạt đi. Anh chỉ là vô tình chứng kiến chuyện một đôi nam nữ bên bờ biển đêm, thậm chí lúc đó họ… chẳng làm gì, còn anh cũng không phải người nhiều chuyện. Và vì thế, anh thấy việc tự nhiên mình phải nghe người ta thanh minh là một việc cực kì ngớ ngẩn. Những lần sau đó, trong đêm sương Đà Lạt, hay lúc đốt lửa trại ở Tây Nguyên, mỗi khi Văn ngập ngừng định nói, Giang lại cau có gạt thẳng sang một bên vì những lí do củ chuối như là, tôi phải đi vệ sinh, tôi phải đi đánh răng, tôi muốn ngủ…Nhưng bây giờ, Văn đứng ở trước mặt anh, thái độ như thể sẽ quyết liệt với điều mình nói đến cùng.
“Em đi với anh”.
Khi Giang còn ngạc nhiên, chưa biết phản ứng thế nào, Văn đã làm động tác như thể muốn trèo lên xe. Giang húng hắng, lấy giọng lạnh nhạt.
“Không phải tôi đi chơi. Tôi có việc riêng”.
Văn đã ngồi lên xe. Cô nhìn đăm đăm bờ vai đằng trước mặt, cuối cùng nói rắn rỏi.
“Em biết. Em biết anh muốn gặp ai. Em cùng anh đi gặp chị ấy”.
Giang kinh ngạc đến mức, trong thoáng chốc, anh nhảy phắt khỏi xe, đôi mắt nhìn Văn sáng quắc, như đòi hỏi ngay lập tức cô phải có một lời giải thích. Văn cũng lúng túng bước xuống, suýt nữa ngã, nhưng bị Giang kéo lại một cách dữ dằn.
“Nói đi! Thực ra cô muốn nói với tôi cái gì”
Tay Văn bị Giang nắm đến mức bầm đỏ. Cô cắn môi, nhìn đôi mắt tức giận và những bất an lan đi trong mắt anh, thở dài.