80s toys - Atari. I still have
xuong » » » Những bông hoa hoàng lan trắng muốt
» Bài viết: Những bông hoa hoàng lan trắng muốt
» Lượt xem: 727

“Ai cũng bảo mưa buồn. Tôi lại thấynó đẹp, vì một lý do muốn giữ khư khư cho riêng mình không chia sẻ. Chuyến đi lần này thì đầy nắng và gió. Nắng cho thơ và nắng cho lòng. Nắng va vào mắt, chảy tan chút lạnhlẽo những ngày qua. Khúc nhạc Trịnhcủa Du Nguyên ru ấm lòng. Chợt muốn làm một người khách vãng lai,đi đâu đó xin đời một chút nắng, đểlàm gì hay chẳng để làm gì, t
hì cứ đi thế thôi. Những nàng thơ dệt con chữ cho tâm hồn, xao xuyến…Hơn bao giờ hết, tôi khát khao viết, khát khao được trải lòng với con chữ. Tôi khát khao hòa bình.Vì lâu nay, con người tôi đang “chiến tranh” dữ dội. Có lúc muốn hóa thành một làn mây hờ hững trôikhỏi cuộc đời. Có khi muốn nổ tung ký ức để không còn vẹn nguyên nữanỗi đau. Tôi trệu trạo nhai quá khứ. Trệu trạo nhai bóng đêm và thinh lặng…” Những dòng chữ ấy của em cứ trở đi trở lại trong đầu tôi. Nhiềulần cứ gấp cuốn sách rồi lại mở ra, đọc đi đọc lại nhiều lần đoạn văn ấy, muốn tìm ra nguyên nhân, diễn biến và cả kết quả của cuộc “chiến tranh” mà em nói. Câu trả lời chỉ là một dấu chấm hỏi uốn cong hai đầunỗi nhớ và nỗi khát khao chạm vào thế giới bí ẩn của em….
***
Trằn trọc mãi, tôi vẫn không sao nhắm mắt. Cảnh tượng nhìn thấy sáng nay cứ hiện rõ mồn một trước mắt. Tôi bật dậy pha tách café, châm điếu thuốc và mở cửa sổ ra ngoài ban công ngồi. Trời đêm thanhcao và lộng gió. Sài Gòn về đêm không có nhiều sao. Ánh trăng len lỏi bên dưới mấy khóm mây bồng bềnh. Thi thoảng, tiếng gầm rú của xe cộ như xé toạc màn đêm yên tĩnh. Hình ảnh em lại hiện lên trong đầu. Tôi vẫn không tìm được một lời giải thích. Tôi đã đứng chết lặng. Lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng ấy. Sau cánh cửa, em đang lôi từ trong giỏ rác ra những mẩu bánh mì và cả bánh ướt trong nhữngchiếc hộp có lẽ người ta ăn không hết nên vứt đi, bày ngay ngắn vào chiếc đĩa trên bàn. Xong, em rửa tay và ngồi ăn một cách ngon lành. Cái đầu em gục gặc ra chừng ngon lắm. Lúc đó, tôi thấy hơi ghê ghê. Có ai lại đi ăn những thức ăn thừa người ta đã vứt trong giỏ rác bao giờ. Càng nghĩ, càng khó hiểu. Khi tôi định mở cửa bước vào lấy nước,em đang cúi lom khom bên cái giỏ rác, tay em cầm mẩu bánh mì vừa lượm từ trong đó ra, tôi khựng lại. Rồi để thỏa trí tò mò, tôi quan sát em sau cánh cửa ấy. Và cho đến giờ, vẫn không sao hiểu được.
***
Tôi đến công ty sớm và bắt đầu lục lọi tủ hồ sơ nhân viên. Cả công ty cóhai người thiết kế, một nam và mộtnữ nên không quá khó để tìm ra hồ sơ của em. Đây rồi, Lê Băng Vân, bộ phận Design. Em có một cái tên thật đẹp. Em hiện lên trên phông nền màu xanh dương torng tấm hình 3x4 dán ở góc trái, một gương mặt e lệ, đôi mắt to tròn không nhìnvào ống kính, mà đang nhìn về xa xăm. Đôi mắt em màu nâu sẫm, ánhnhìn có gì đó buồn buồn và khắc khoải. Lòng tôi quặn lên chút gì đó thương cảm khi xem đến tờ sơ yếu lý lịch. Phần thông tin của ba mẹ được bỏ trống. Chỉ có hai đứa em, một trai một gái đang đi học.
Tôi mở máy xem lại những bản thiếtkế của em cho website và các sản phẩm của công ty. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy muốn xem, muốn tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến em. Những mẫu thiết kế khá đa dạng. Có khi đơn giản, có khi cầu kỳ, cũng có khi cực tinh tế và hài hòa. Tôi cảm thấy hài lòng với chúng. Bàn làm việc của em và ngườithiết kế kia đối diện với bàn làm việc của tôi. Thi thoảng, tôi lại nhìn em, mắt đang say sưa hướng lên màn hình máy tính. Tôi đọc được sự tập trung và niềm đam mê trong đôi mắt ấy. Trước đó, tôi ít để ý đến em thế này, chỉ đưa mắt nhìn qua một lượt toàn công ty xem mọi người làm việc thế nào, ai chăm chỉ và ai chểnh mảng, ai tập trung và ai làm việc riêng. Em khá gầy, nhỏ con và baby so với tuổi hai mươi sáu.
Đến 12 giờ, công ty nghỉ ăn trưa. Em thường là người ăn sau cùng. Khimọi người ăn xong và tìm chỗ để nghỉ trưa, em mới vào phòng ăn. Vàtôi bắt đầu quan sát em. Em lấy đồ ăn trong túi mang theo, bày lên bàn chiếc cặp lồng ba ngăn, một ngăn cơm, một ngăn thức ăn và một ngăncanh. Sau khi đã xong xuôi, em tiến lại về phía gần giỏ rác, đảo nhanh ánh mắt một lượt và cũng như lần đầu tôi thấy, em bắt đầu lấy ra những mẫu thức ăn thừa vẫn còn dùng được, bỏ vào một chiếc đĩa riêng trên bàn. Em rửa tay và ngồi vào bàn, ăn một cách ngon lành. Trong lòng tôi lại nhói lên một cảm giác lạ, có gì đó xót xa và nao nao khó tả. Tôi vẫn không thể nào lý giải một cách thuyết phục về hành động của em. Thực ra thì vì em khó khăn, không đủ ăn nên em phải làm thế? Hay vì em thấy tiếc của cho những thức ăn vương vãi một cách không nên như thế? Càng lúc, tôi càng tò mò và muốn khám phá tới cùng. Tôi hỏi mọi người nhiều hơn về những sở thích và bất cứ điều gìvề em. Nhưng đa số họ đều không biết nhiều. Họ bảo em ít nói, ít cười, lúc nào cũng có vẻ trầm lặng.
Từ đó, ngày nào tôi cũng quan sát em sau cánh cửa trong phòng ăn. Em hay ngồi đối diện với phía cửa sổ và thường hướng ánh nhìn về phía ấy. Có khi em cười, nụ cười hồn nhiên, nhưng cũng có khi ánh mắt em xa xăm và buồn buồn sau tiếng thở dài và lắc đầu nhè nhẹ. Tôiquan sát em nhiều hơn cả trong giờ làm. Không hiểu sao, mọi hành độngvà cả cử chỉ của em, tôi đều muốn quan sát. Em uống café khá nhiều. Có khi, một ngày em pha café đến ba lần. Chắc em phải biết là uống café quá nhiều sẽ không tốt, đặc biệt là đối với con gái? Nhưng khônghiểu sao em vẫn làm thế. Có những lúc, em ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn em quá thẳng thừng khiến em bối rối, em vội cúi mặt và hai má ửng hồng. Tôi hay lấycớ trao đổi công việc để lại gần em và được nói chuyện với em. Giọng nói của em thanh nhẹ, trong và đôi khi nghe giống giọng con nít. Rồi như vô thức, tôi nghĩ đến tên em, nghĩ đến việc tại sao em lại học nghề thiết kế. Tên em như một làn mây lạnh lùng, cô đơn và tinh khiết như pha lê, và…em tự thiết kế cho đời mình. Tôi chợt thấy mình hào hứng khi khám phá được vì sao em hay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi cóthể quan sát những đám mây lững lờ trôi trên nền trời xanh ấy…
***
Mọi người trong công ty bắt đầu xì xào to nhỏ: giám đốc nhà mình thích con bé thiết kế. Tôi và em bắtđầu bị quan sát và để ý nhiều hơn. Tôi nhận thấy em vẫn lặng lẽ và nhưvô cảm trước những ánh mắt dòm ngó và dò xét của mọi người. Em không giải thích và không có ý định giải thích gì cả. Một số người bắt đầu tỏ ra ghét em, họ gán cho em những lời lẽ hơi khó nghe như: con đó đang dùng vẻ ngây thơ để quyếnrũ sếp, đừng tưởng bở, ngầm ngẫmmà đấm chết voi chứ không phải chơi đâu… Tôi khó chịu và đôi lần muốn nói thẳng trước mặt mấy người ấy, nhưng rồi tôi nhanh chóng bình tĩnh và kiềm chế mình, không muốn trong công ty xẩy ra bất hòa và chia bè phái. Tôi gọi mấyquản lý và tổ trưởng vào họp, đề nghị nhắc nhở họ và có phương phápđể phát huy sự đoàn kết, yêu thương giữa mọi người trong công ty. Nội bộ có đoàn kết thì công ty mới phát triển ổn định và lâu dài. Tôi muốn, mọi người xem công ty làngôi nhà thứ hai của mình, và tất cảđều là một đại gia đình, luôn quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau để không khílàm việc luôn thoải mái, vui vẻ.
Hoàng Oanh, quản lý của em cho tôi biết thêm một số thông tin quan trọng. Hôm đó, cô ấy mời tôi dùng cơm trưa và nói chuyện về em khá nhiều. Hoàn cảnh của em tương đối khó khăn. Ba mẹ em mất sớm. Hoàng Oanh bảo buổi tối em thườngphải đi dạy kèm và làm thêm một số việc để nuôi hai đứa em đang ăn học. Tôi ngạc nhiên hơn khi biết em còn là một nhà văn trẻ, hội viên hội nhà văn thành phố và đã có vài tập truyện ngắn và tiểu thuyết xuất bản. Có ai ngờ, một người thiết kế lại viết văn và là một nhà văn. Tôi nhờ Hoàng Oanh tìm mua giúp các tập sách của em và cũng không khỏi thắc mắc sao cô ấy biết nhiều về em thế. Cũng là tình cờ. Em Hoàng Oanh học chung lớp với em gái của em, và cũng đôi lần Hoàng Oanh gặpem trong đám cưới của mấy người bạn, không phải khách mời, mà là nhân viên phục vụ nhà hàng. Em bảo ngày chủ nhật không làm gì nên tranh thủ đi làm thêm. Trong công ty, em thân nhất với Hoàng Oanh, một phần vì Hoàng Oanh cũng ít nói, có gì đó giống em, và một phần, vì cô ấy biết nhiều về em và có em gái học cùng với em gái của em....
Trang: 12Sau »
Tải về máy
↑↑ Cùng Chuyên Mục
» Đọc Truyện Yêu Một Play Girl
» Khi Chàng 17 Còn Nàng 19
» Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm
» 80 Triệu Cho Một Lời Hứa
» Càng không đủ kiên nhẫn để chờ đợi
» Yêu anh hôm nay ít hơn hôm qua
1234...444546»
Liên Hệ | Giới Thiệu
wap hay DJ LucBiz
wap hay KhoTai321@gmail.Com
Tip Sử dụng trình duyệt Uc Browser để cải tiến vào mạng và tải nhanh gấp 9 lần Opera tiết kiệm 99% phí GPRS.
Trang Chủ
Author: Nguyễn Đức Lực